sớm ra gòi biển đông
thấy gió mai mát rựi
mà sao cát vẫn lạnh
bởi cả đêm ngòi trời
đứng bên bờ biển xanh
cát vẫn một màu trắng
trắng tin màu tinh khiết
một màu tinh cõi lòng
sóng ơi cớ sao giận
đánh xô vào bờ cát
để cho cát trăm mảnh
để cho cát nát tan
đời là sóng dạt dào
cát là thân thiu thân
đứng một bên chịu sóng
rèn luyện rồi hi sinh
thân cát vẫn mỏng manh
sớm ôm niềm lạnh giá
chìu tỏa mùi nóng trời
nhưng mà cát vẫn tinh
cát ko o xi hóa
vì cát là thuần khiết
cát ko có hình dạng
nên cát vẫn âm thầm
dáng cát nào ai biết
thân cát nào ai hay
bước chân nào trên cát
lún tròn một mõm sâu
sóng lại đến đánh tan
ko một dấu chân nào
thân cát vẫn cô đơn
vì cát chỉ có sóng
xin người đừng đi nữa
hãy đứng lại đây đi
dấu chân ko để đc
đứng cho cát thôi bùn
xin người đừng quên cát
dấu chân ko giữ đc
một bước người đi mãi
như sóng vỗ rồi tan
xin đừng quên cát trén
cát xin nâng bước người
xin làm mềm chân người
xin cho người khỏi vấp
xin người đừng quên cát
người ngã cát sẽ đỡ
đau cát, ko đau người
chỉ mong người đừng đi
dấu tròn trên mõm cát
trăm vêt h như một
nhưng cát nhớ cát hỉu
ai đã bước để lại
iu người và iu cát
ta sẽ mãi iu nhau
dấu chân kia sẽ mãi
hèn sâu trong cát lầy
người viết: cát